Cô bé bán diêm- HiếuKent
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Cô bé bán diêm- HiếuKent
Vội vàng em bước đi trên đường, đôi chân em đang bước đi nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng tuyết vẫn rơi trên đầu, mong sao để được bán được hàng.
Lạnh lẻo em giơ tay lên vẫy... nụ cười nơi khóe môi,
Mong sao đêm nay hộp diêm cuối cùng bán ra... a ha...
Giữa mùa đông lạnh giá... em lê thân xác về đâu.
Đôi bàn chân lạnh giá... tê buốt không ai chở che.
Và giáng sinh đêm nay.... em mong có một mái nhà.
Trở lại với người bà....đang đau ốm... xót xa...ôi xót xa...
Còn một hộp diêm cuối cùng...
Đôi mắt của em ánh lên một niềm hạnh phúc, oh oh oh...
Một đêm giáng sinh an lành... em sẽ mặc một chiếc áo thật là đẹp...
Cùng người bà của em đón một giáng sinh thật là tuyệt vời...
Tuyệt vời... ngoài trời đêm tuyết thật dày,
Thì em vẫn cầm bao diêm bàn tay nhỏ bé run run,
Bàn chân lạnh buốt đã không còn cảm giác...
Tại sao trời lạnh mà lòng người còn lạnh...
Không ai đến gần chỉ để hỏi một câu "em có lạnh không?"
Em nở nụ cười trên môi... nhưng một người vẫn không...
Tuyết vẫn rơi, người vẫn đi, bao diêm thì vẫn còn nguyên vẹn,
Em lạnh tê buốt tấm thân, em cần một chút hơi ấm.
Một câu chuyên... về một cô bé... giữa đêm giáng sinh...
Bàn chân trắng... trong tuyết... bán diêm...
Và có... có một gia đình nghèo khó... nghèo khó...
Một cô bé bán diêm vẫn ngồi trong đó...
Dòng người đi lại cũng không ai thèm ngó.
Giậm vò đôi chân bé nhỏ buồn xót cả ngày không bán được môt que diêm... cô bé ơi!
Đêm giao thừa giá rét gió thổi từng cơn, cô bé vẫn ngồi trong đó...
Cố tìm được mộ chút hơi ấm xua tan tuyết trắng trong những ngày giá lạnh.
Sợ cha về đánh đập, cô bé không dám quẹt que để sưởi ấm cho bản thân mình...
Tại sao?!!... đành đánh liều quẹt một hai que...
Nhưng điều nguyện ước trong đêm giao thừa thật là nhỏ bé.
Rồi đến que thứ ba bà hiện ra, khuôn mặt xót xa...
Con muốn được hạnh phúc, sống thanh thản với bà, bà ơi bà đừng đi!
Rồi cất theo tiếng gọi đi về một nơi thiên đường đầy hoa...
Lời đau thương vì số kiếp con người, không tình thương... tình thân nghĩa cha...
Bao người thân giờ đây đã khuất, đêm gió đông đôi vai lạnh câm.
Một cô bé bán diêm đôi chân mùa đông,
Và giá buốt không ai chở che... không ai chở che...
Và em mong có một mái nhà... có một mái nhà...
Để em đây sẽ không lạnh đâu... sẽ không lạnh đâu...
Dù mai sau đời sẽ đi về đâu... và có cầu mong tình yêu...
Và được sống ở nơi chốn thiên đường... để em hiểu đời sáng tươi...
Trời đêm tuyết thật dầy, nhưng em vẫn cầm bao diêm,
Bàn tay nhỏ bé run run, bàn chân lạnh buốt đã không còn cảm giác.
Tại sao... trời lạnh mà lòng người còn lạnh...
Không ai đến gần chỉ để hỏi một câu "em có lạnh không?"
Em nở nụ cười chỉ mong một người nhưng không...
Tuyết vẫn rơi, người vẫn đi, bao diêm thì vẫn còn nguyên vẹn.
Em lạnh tê buốt tấm thân... em cần một chút hơi ấm...
Tuyết vẫn rơi... em lại cất tiếng gọi mời...
Đôi bàn chân lạnh giá, tê buốt ôi xót xa...
Em tìm hơi ấm từ những que diêm, em tìm niềm tin từ ngọn lửa nhỏ,
Và rồi phép lạ hiện ra khi em đốt que thứ nhất...
Em thấy chất ngất thức ăn là những thứ ngon nhất thật là điều kì diệu,
Làm em tiêu đi cơn đói, đôi mắt bừng lên xa xôi...
Em ngước mặt lên trời, em thầm cảm ơn một lời...
Dù tiếp đến que thứ hai sáng rộ lên rực rỡ...
Là một cây thông hiện ra với bao nhiêu là quà.
Tuyết vẫn rơi dầy, nhưng giờ đây em cảm thấy ấm áp.
Em cũng hiểu rằng người dầy đặc, ánh sáng nhỏ bé đã cho em thêm niềm tin.
Rồi đến que thứ ba là mẹ và bà hiện ra mang theo em đi vào trong giấc ngủ.
Với nụ cười trên môi thân xác em nằm đó... tuyết vẫn rơi, người vẫn đi...
Chìm mãi vào trong giấc mộng... một giấc mộng tuyệt vời...
nc_nhimc0njurap- dân chơi hàng khủng
- Tổng số bài gửi : 62
Join date : 20/04/2008
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết